Tâm sự số 1: Hướng nội, hướng ngoại...chi bằng hướng cậu!

Hi, mình là Trengzie, cô bạn cùng nhà nhí nhố nhiều chuyện của cậu đây! Dạo gần đây mình thấy người ta nói rất nhiều về hướng nội hướng ngoại (introvert và extrovert). Có đôi khi hướng nội là xu hướng, xuất hiện trên rất nhiều meme và video hề hước như là: Nỗi khổ của người hướng nội hoặc khi chị kế toán là người hướng nội hoặc khi bạn hướng nội nhưng đứa bạn thân lại là hướng ngoại. Mình không đánh giá gì cả vì việc ai đó tự nhận diện mình như thế nào không phải điều mình có thể tranh luận. Nhưng mà vì cậu là bạn cùng nhà của mình, nên mình muốn cậu hiểu mình hơn đó. Mình thì tính cách linh hoạt, trong ngoài bất nhất, khùm điên vô đối ở đám đông nhưng có thể tự động thu mình lại không nói chuyện với cậu, dọa cậu sợ một trận đấy. Ambivert chăng (là kiểu ở giữa hướng nội và hướng ngoại ấy). Không biết cậu có giống mình khoản này không nhưng mình sẽ tạm không xếp bản thân vào loại tính cách nào cả để mình được thoải mái là bản thân và không để một tên gọi tính cách định hướng con người mình. 


Mấy sự linh hoạt tính cách của mình như thế này, đôi khi mình cũng không hiểu sao. Khi gặp người hướng nội, mình sẽ hướng ngoại, một cách tự nhiên ấy. Mình sẽ rất tăng động, nhiều năng lượng và có thật nhiều câu chuyện để nói và kết nối hơn. Mấy lúc mình thấy cậu ngại ngùng hoặc trầm lặng ấy, trong đầu mình tự nảy ra các câu hỏi như Hôm nay cậu thế nào? Cậu có muốn ăn gì không hoặc mình sẽ chủ động kể về một việc gì đó mình gặp trong ngày. Một vài lần cậu sẽ thấy mình cười tươi phát biểu trước đám đông hoặc xông ra hòa vào dòng người đang nhảy mà kéo cậu vào nhảy cùng. Cậu có thể nghĩ là ‘Wow, homie của mình thật tự tin và ngầu’’. Nhưng mà khi mình gặp một người hướng ngoại, rất nhiều năng lượng, thích giao lưu và có nhiều câu chuyện hay ho, mình lại im lặng và cảm thấy bị thu hút bởi năng lượng đó. Mình sẽ trầm đi, chỉ gật gù chăm chú lắng nghe và suy nghĩ. Đôi khi cậu hào hứng rủ mình đi hòa nhạc idol hay gặp các bạn mới, cậu sẽ thấy mình từ chối. Không phải mình không muốn đi cùng hoặc không quý mến bạn cậu đâu, là vì mình hết năng lượng rồi, mình cần ở một mình, ngồi một góc trong thế giới tưởng tượng và im lặng của bản thân để nhìn lại mọi thứ đang xảy ra và hiểu mình đang làm gì trong thế giới này. 


À, còn nữa, gặp người qua loa cẩu thả, mình có thể trông như một perfectionist, một cô gái theo chủ nghĩa hoàn hảo. Điển hình như mấy lần cậu để đồ hết ra bếp và mình đã dọn lại từng chút một. Hoặc cậu làm việc nhóm chưa trau chuốt câu từ, mình sẽ ngồi tỉ mẩn sửa lại giúp cậu và nộp bài. Mình cứ nhắc cậu phải thế này thế kia nhưng đôi khi, chính mình lại như một đứa trẻ làm mãi không được hoặc trông khá là vụng về cẩu thả. Cậu có nhớ lần cậu về nhà mình chơi không? Mẹ mắng mình suốt vì tội ‘vô dụng’, không biết làm gì, làm gì trông cũng lóng ngóng và để mẹ làm lại hết cho. Hay nhớ lúc cậu dạy tớ đan len, dù cậu rất kiên nhẫn với mình, mình đều làm rối hết cuộn len và cuối cùng cũng không thể hoàn thành một chiếc khăn có hình thù giống chiếc khăn bình thường.


Homie à, mình không có cố ý làm vậy đâu nhưng ở cùng nhà với cậu hoặc ở bên những người bạn của mình, mình cứ bất giác bổ sung bù trừ cho cậu. Mình thoải mái bộc lộ nhiều góc chân thật của con người mình, cậu có thể nghĩ homie của cậu đa nhân cách hay khó hiểu nhưng mình là vậy đấy. Dù thế nào thì tất cả những gì cậu thấy đều là mình. Mình từng băn khoăn nhiều về việc tại sao mình chưa tìm được đúng một định nghĩa hay loại tính cách về bản thân, và đặc biệt là khi trở thành homie của cậu. Đến giờ thì chắc mình hiểu hơn rồi, chúng mình tuy khác mà giống, tuy giống mà khác. Chúng mình bù trừ cho nhau và hoàn thiện cho những phần tính cách chưa hoàn hảo của nhau. Vậy nên, chúng mình mới trở thành bạn bè, chấp nhận và yêu thương những phần tính cách khác của nhau. 


Cậu cứ là cậu thôi nhé và mình sẽ vẫn là mình. Chúng ta đôi khi đối mặt với khủng hoảng nhân cách hoặc nhận dạng nhưng mình mong chúng mình đều học cách chấp nhận được bản thân dù có thế nào. Hướng nội hướng ngoại thì cũng không bằng hướng cậu. 


Cảm ơn cậu đã ngồi xuống lắng nghe câu chuyện nhỏ của mình. Bây giờ cũng là 11h30 đêm rồi, cậu ngủ ngon nha!


Love,

Trengzie, cô bạn cùng nhà


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bài viết số 1: Mình đã có việc làm ngay sau khi tốt nghiệp ở UK thế nào?

[Câu chuyện du học] Bài viết số 2: Mình đã được 11 trường đại học Anh quốc nhận học như thế nào? (Phần 1: Hai bước nền tảng quan trọng)

[Câu chuyện du học] Bài viết số 10: Gợi ý viết luận cho ứng viên tiềm năng của Think Big Scholarship (University of Bristol, UK)